Tuesday 2 November 2010

Tình người



          Lúc trước, mỗi lần nghe nơi nào có bão lụt, nhỏ lại thở dài “Sắp phải quyên góp nữa rồi”. Nhưng lần này thì khác…

          Mấy hôm nay, đề tài trong giờ ra chơi hay những lúc nhàn rỗi của lớp nhỏ luôn là chuyện bão lụt miền Trung. Hình như ai cũng cập nhật thông tin cơn bão mỗi ngày để chia sẻ với nhau những tiếng “tội nghiệp”, những câu “Thương quá miền Trung”,…còn nhỏ vẫn thản nhiên như không. Từ lâu, nhỏ không quan tâm gì đến những tin tức thời sự hay những chuyện được cho là quá xa xôi và chẳng liên quan gì đến bản thân mình. Cứ mỗi dịp nơi nào có lụt lội, thiên tai,…mô tuýp vẫn là mọi người sôi nổi bàn luận, xuýt xoa, rồi lại hào hứng quyên góp. Với nhỏ, đó là một mô tuýp nhàm chán và chẳng thật chút nào. Những người đang nói những câu tội nghiệp, tiếc thương gì đó, có mấy ai thật sự thương tiếc cho những người dân gặp nạn? Chính vì luôn suy nghĩ tiêu cực như vậy nên nhỏ thường tỏ ra rất bàng quang và luôn chuẩn bị mớ tiền lẻ để quyên góp cho xong nhiệm vụ. Nhỏ không muốn những chuyện này làm ảnh hưởng đến việc học của mình. Lần này cũng không ngoại lệ…
***
           Nhỏ đến lớp hơi sớm nên quyết định lôi quyển tập ra ôn bài chuẩn bị cho bài kiểm tra 1 tiết sắp tới. Nhưng các bạn trong lớp cũng đến sớm hơn mọi khi và đang tụ tập dưới bàn chót để bàn về vấn đề gì đó. Nhỏ tò mò lắng nghe. Vẫn chỉ là bão lụt, cứu người và những câu cảm thán quen thuộc. Nhỏ phớt lờ “Không phải việc của mình” và tiếp tục với bài học dang dở. Đến đầu giờ, lớp trưởng lên thông báo việc quyên góp tiền ủng hộ miền Trung lũ lụt, nhỏ nghĩ thầm “Năm nào cũng thế” và lôi những tờ tiền nhàu nát ra chuẩn bị quyên góp. Lớp trưởng đi đến từng bàn để nhận tiền. Đến bàn của nó, hắn khựng lại.
           - Tiền đây - Nhỏ chìa tiền ra, giọng tỉnh queo, mặt không buồn ngước lên nhìn lớp trưởng mà vẫn chăm chú vào cuốn sách.
           - Trước khi nhận tiền, mình muốn nói với bạn việc này.
       Lúc này, nhỏ mới chịu buông quyển sách ra.
           - Gia đình của bạn Ngọc Nhung lớp mình ở miền Trung nên cũng bị ảnh hưởng trong đợt bão này. Nhưng Nhung không muốn nói ai biết vì không muốn trở thành gánh nặng của mọi người trong lớp. Việc quyên góp này không hề bắt buộc và mình nghĩ với tính của Nhung thì Nhung cũng sẽ không nhận nhưng mình muốn Nhung biết được tình cảm thật sự của lớp mình dành cho Nhung và gia đình - Giọng lớp trưởng buồn buồn.
          Nhỏ cảm thấy hơi nhói ở tim. Ngọc Nhung không ai khác mà chính là người ngồi ngay cạnh nhỏ. Vậy mà nhỏ lại là người biết sau cùng về hoàn cảnh của bạn mình và chẳng hề để ý rằng cô bạn đã nghỉ học mấy hôm nay.
         Nhỏ hỏi dồn:
            - Vậy bây giờ Nhung sao rồi? Gia đình Nhung thế nào? Chúng ta sẽ làm gì để giúp cho Nhung?
         Lớp trưởng từ tốn trả lời câu hỏi của nhỏ. Từng lời, từng chữ của lớp trưởng làm nhỏ lặng người đi. Nhỏ bóp chặt những tờ tiền lạnh lùng trong tay. Nhỏ vô tâm và dửng dưng quá, không biết chia sẻ hay để tâm gì đến mọi người, mọi chuyện xung quanh. Chưa bao giờ nhỏ cảm thấy những đồng tiền trên tay mình lại đáng hổ thẹn đến như vậy. Nhỏ quyết định lôi nhưng tờ tiền thẳng tắp, được nhỏ giữ gìn rất kĩ để mua cái váy mới ra đưa cho lớp trưởng. Hắn thoáng chút ngạc nhiên nhưng vẫn lịch sự cảm ơn nhỏ. Trước khi đi, lớp trưởng phán một câu:
       - Quan trọng là cái tình chứ không phải ít hay nhiều, có hay không…
        Bấy lâu nay, nhỏ coi việc quyên góp như là một nghĩa vụ, là một chuyện làm cho có, nhưng bây giờ, nhỏ mới biết rằng cái tình người trong cơn bão đáng quý hơn bao giờ hết.
Phạm Thị Phương Thanh

Chia sẽ bài viết:
Technorati Digg This Stumble Stumble Facebook Twitter

0 comments:


Điền Các Kí Tự Tương Ứng Với Các Biểu Tượng Vui
:)) ;)) ;;) :D ;) :p :(( :) :( :X
=(( :-o :-/ :-* :| 8-} :)] :-t b-( :-L

Post a Comment

 

Số Người Online

Bộ Đếm

| Blog's Hóa Họa K36-Đại Học Cần Thơ| Design by Brian Gardner | Back To Top |